Hành trình tuổi 30, một trong những dấu mốc mà mình chưa mấy quan tâm, cho đến lúc 31t, một vài bước chân nữa là đến 32t rồi iiii. Có lẽ đây là thời điểm mà mình thấy độ chín và nhiều cảm xúc nhất trong những quyết định về con đường tương lai mình sắp bước đi trên nó. Mình suy nghĩ, trước khi lựa chọn, mình quan tâm điều gì để không hối tiếc, mình phải gỡ rối như nào đây... Rất là phức tạp trong 1 mớ hỗn độn cảm xúc.
Nhiều bạn trong các group mxh cũng thường nhắc đến khủng hoảng tuổi 30, ở một cột mốc mà quanh độ tuổi này, con người ta phải đứng trước những lựa chọn rất khó khăn trong cuộc đời, nhìn lại bản thân nhiều hơn, tâm lý so sánh với bạn bè đã đi trước hay đi sau nhưng đã sớm có thành tựu khiến họ hài lòng. Mình thì vẫn trong tình trạng mà nhiều người cho là chưa ổn định, về thu nhập, về sự lo lắng thành lập gia đình, về kiến thức chuyên môn và đủ thứ suy nghĩ khác trên đời. Trong khi đó mình thì chẳng lo lắng gì với cái mà người ta hay lo âu như này, cứ thấy bản thân luôn trong tình trạng nhẹ nhàng trước các quyết định, và cố để cho bản thân cảm giác tự tin hơn về con đường mà mình đang đi. Nhưng đôi khi cũng sẽ có những cảm giác bất an và thiếu tự tin nếu gặp phải 1 vài chướng ngại vật làm chậm lại con đường đó.
Mấy hôm nay mình cũng đang gặp phải những chướng ngại vật đó, cụ thể là trên hành trình mình đổi công việc sang 1 lĩnh vực mình đã ấp ủ khá lâu, mà lại là 1 lĩnh vực khá khó khăn trong thời điểm hiện tại vì nhiều yếu tố chuyên môn mà người ta vẫn đang khai phá. Nó ảnh hưởng đến việc các công ty có quyết định tuyển dụng mình là nhân sự mới vào làm cùng hay là người ta chờ đợi ứng viên khác. Thế là kéo dài việc mình phải chờ đợi các lời phản hồi, càng lâu càng lâu sẽ lại càng khó chịu cái tâm trạng đang nôn nao muốn đi làm của mình.
Một tâm trạng bồn chồn lo lắng, vì đây cũng là thời điểm mình khá là cần tài chính, và cũng là lúc mình cần có 1 công việc để phát triển bản thân lên 1 tầm cao hơn. Thế nhưng mong chờ nhiều, lại thấy có nhiều ẩn khúc, biến cố bất ngờ mà mình ít khi nghĩ đến. Bởi lẽ sẽ luôn có những rủi ro khi tìm việc, hay bất cứ việc gì điều sẽ có phần không thể như ý mình muốn được. Mình ít nghĩ về rủi ro, mình cứ muốn tích cực, lạc quan chờ đợi, nhưng nó cũng dễ làm mình buồn khi nhận tin công việc không thuận lợi. Hôm qua đến giờ cứ lo lắng là đây là 1 dạng buồn gì, lúc thì ưa đi uống nước 1 mình, lúc thì ưa gặp ai đó ngồi nói chuyện, mà thằng bạn thì bận rộn, cô người yêu thì ở xa, nhắn tin mãi chắc là chán ghét luôn rồi :))) cứ nghĩ đem balo về lại Huế thì có vẽ khó khăn lắm đây, tủi thân hay kiểu sợ dị á.
Rồi cũng nghĩ là về nhà thì về nhà, đi HN chắc cũng là đi thôi chứ ko quá quan trọng lắm, tâm trạng sợ dị hay khó khăn gì về tài chính hay đánh đổi chịu khó thời gian đầu cũng rất là bình thường thôi, thế nhưng sự dè chừng hay e ngại là từ đâu ra thì mình chẳng biết từ đâu.
Mình loay hoay suy nghĩ có khi nào là mình đi ĐN, kỳ vọng rồi không được thuận lợi thì tự ti hay buồn quá mức hay không, hay công ty tốt về game, phim hoạt hình điều từ chối làm mình hoài nghi về năng lực bản thân hay không. Nhưng cũng chẳng phải lắm, dù là chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng mình cũng thuộc dạng đổi mới khá nhanh và cơ bản không hề tệ, có chăng là 1 cái gì đó chưa hợp nhau mà thôi. Nên đây có thể là sự cố chấp đi vào mảng game, phim hoạt hình chứ không phải là mảng 3D CG nói chung. Đây là điều mà bản thân vẫn loay hoay rằng mình có nên đi 1 con đường rộng mở cho 1 chuyên môn, hay 1 con đường chuyên môn cụ thể ở 1 lĩnh vực. Liệu mình có nên đi rộng trước khi đi sâu hay không. Câu hỏi này hay bị đổi hướng lựa chọn của mình, lúc thì game thôi, lúc thì nội thất, thiết bị, xe cộ cũng được mà. Tại sao phải cố định 1 linh vực trong khi mình là 3D modeler, thì cái model gì mà chẳng phải làm cho được. Thế là đã suy nghĩ thông suốt công việc nào cũng được miễn là con đường 3D modeling là được. Rồi sau công việc, thì còn những yếu tố tâm lý nào khiến mình quyết định cũng là thứ mình đang quan tâm đến bản thân mình. Logic công việc là vậy, nhưng logic về cảm xúc thì rất đáng lo lắng và suy nghĩ thêm. Rằng là mình có sợ dị phải cầm balo về lại nhà hay không, mới đi có 1 tuần mà đã không bám trụ nổi thì làm sao mà thành công. Hay về làm việc rồi đi tiếp, có sao đâu, có cơ hội là vào lại ĐN thôi mà, việc gì phải cố chấp ở lại cho tốn kém chi phí. Hay các lý do đưa ra để che đậy đi cảm xúc ngại ngùng sợ bị thất bại.
Hì, cũng chẳng biết là đang như nào, nhưng mình chẳng phải lo về thất bại hay chưa xin được việc có lương ngay lập tức. Chỉ là thấy bản thân vẫn đang cố tìm lý do để lúc về nhà đỡ phải bị buồn vì những câu nói của người trong nhà là chưa có việc mà báo là có việc rồi, học ra lương trên 10tr các kiểu để an ủi người nhà trước đây hay hỏi học vậy có việc làm không, rồi là lớn rồi đi làm đii... Chắc các lý do muốn tìm chỉ để khoả lắp sự hụt hẫng trong thấu hiểu giữa người trong nhà với nhau. Còn lại thì con đường lựa chọn công việc, công ty nào thì chắc đã hợp lý, vì chọn cái nào, nơi nào cũng gần như nhau, cũng là rèn luyện khả năng modeling mà thôi. Phần lớn thời gian cũng phải học thêm rất nhiều thứ trong lĩnh vực này.
Xong rồi ư, chưa đâu, yếu tố gia đình chỉ là 1 phần thôi, cái quan trọng nhất mà mình tiếc nuối và khiến chưa sẵn sàng đi quá xa là xa con heo quá lâu, giờ con heo chưa đi xa mà mình đã đi xa rồi thì rất là buồn. Lâu nay chưa hề nghĩ sẽ xa như vậy, cũng chẳng muốn đâu. Nên cứ nghĩ về Huế mà phải đi HN như thể là 1 điều gì đó tra tấn tinh thần, bức rức lắm luôn. Nên thôi, tìm mọi cách mà bám trụ lại ĐN chứ không thể đi xa dễ dàng như thế được. :))) Đây là 1 kiểu người rất khó mà yêu xa, không biết liệu ràng sau này đến thời điểm yêu xa sẽ ra sao đây. Nhưng cứ để mọi thứ từ từ diễn ra vậy, dù sao mình cũng phải cố gắng lựa chọn để hài hoà, bản thân cảm thấy an tâm nhất, vui vẻ khi lựa chọn là được. Yêu cũng là 1 yếu tố quyết định đến định hướng bản thân, thế nên cũng chẳng quá ngại ngùng gì khi nghĩ đến nó, nếu mình không vì tình cảm để quyết định định hướng thì mọi quyết định hiện giờ chỉ xoay quanh vì công việc và tiền bạc thôi sao.
Nên đã giải quyết được khúc mắc lớn nhất là yếu tố duy trì tình cảm khi lựa chọn công việc cũng là 1 thành công lớn trước 1 ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời. Và mình hoàn toàn tự tin với quyết định này để bước tiếp chặng đường 5 năm 10 năm sắp đến. Cảm xúc bây giờ tràn đầy sự hy vọng và niềm vui vì mọi chuyện đã được hợp lý tỏng suy nghĩ và không còn điều gì khiến mình phải lăn tăn nữa. Mọi ngã rẽ, từ câu chuyện vào ĐN đột xuất, rồi mọi CV gửi đi và những thứ hợp lý xảy ra điều là những thứ xảy ra 1 cách hợp lý khi mình tự sắp xếp lại. Ah mà cái nào không hợp lý thì mình cũng tự cho nó là hợp lý mà thôi :)))
Thế nên quyết định gì cũng là những lựa chọn khiến bản thân mình cảm thấy hạnh phúc và an tâm trong tương lai mà thôi, đại ý mình muốn chia sẻ là vậy, còn đúng sai, rủi ro có thể xảy ra, nhưng mình tin chắc 1 hướng đi dài hạn đang định hình sẽ vẫn bám theo và rà soát lại để thấy an tâm hơn. Nhất định mình sẽ đi theo hướng đi như thế!
(3D modeling - Sculpting)